Mình từng gặp một cô gái nhỏ luôn phải gánh trên vai những áp lực từ cuộc sống. Cô ấy đã trải qua rất nhiều khó khăn từ việc hôn nhân không hạnh phúc, công ty phá sản đến đổ nợ và ly hôn.
Nhưng điều đặc biệt ở câu chuyện này là cách cô ấy đã giấu kín mọi thứ khỏi gia đình, vậy tại sao cô ấy luôn thấy như có một bức tường vô hình chia cắt giữa mình và những người thân yêu.
Đã đến lúc chúng ta cần bắt đầu một hành trình nhìn sâu vào tâm hồn, nơi mà bóng đen đang bao phủ khiến chúng ta như đang lạc lối không nhìn thấy đường đi, chìm đắm trong tuyệt vọng và cảm giác cô đơn không một điểm tựa.
Mình biết không riêng gì cô gái này, rất nhiều người ngoài kia cũng lựa chọn không chia sẻ với gia đình khi bản thân gặp với khăn, luôn cảm thấy như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa chính mình và người thân.
Bức tường ấy chính là sợi dây kết nối cảm xúc.
Có lẽ đã từ rất lâu rồi, chính mình cũng không còn nhớ lý do tại sao nữa
Có thể vì lúc bé, trong một lần bạn đang vui vẻ khoe với người thân rằng mình thi được 9 điểm, thì nhận lại câu nói “Tại sao cái A được 10 mà con chỉ được 9”
Có thể một lần bị bạn bè trêu ghẹo, khóc lóc chạy về với mẹ, thì nhận lại một ánh nhìn lạnh như băng và “Mày phải làm gì sai thì bạn bè nó mới đối xử với mày như vậy”
Có thể là một lần nói rằng “Con thích vẽ” nhưng lại bị mắng “Học không lo học, toàn lo cái gì đâu”
Cho đến khi ước mơ bị dập tắt
Cảm xúc bị phủ nhận
Chúng ta trưởng thành còn bức tường vô hình ngày càng cao, cao đến mức không còn nhìn thấy chút ấm áp nào từ phía bên kia nữa.
"Ấm áp của gia đình và tình yêu của họ có thể là nguồn động viên và sức mạnh khi bạn cảm thấy yếu đuối." - Brad Henry
Bạn biết gì không, vì đã là một bức tường vô hình, vậy nên người ở phía bên kia vẫn có thể nhìn thấy bạn. Và vì họ vẫn luôn thấy bạn, nên họ không biết giữa bạn và họ đã có một bức tường.
Một bức tường mang màu mắc của những cảm xúc chưa được chia sẻ, và độ cao từng lớp từng lớp được đắp lên bằng những tổn thương.
Chỉ có bạn mới có thể lấy những tổn thương đó xuống
Cũng chỉ có bạn mới có thể làm nhạt đi những màu sắc ảm đạm này
1/ Hãy cho họ một cơ hội chú ý đến cảm xúc của bạn
Có lẽ mỗi khi bị tổn thương, chúng ta thường chọn cách giữ im lặng. Khi ấy, có phải bạn thường tự hỏi rằng: “Liệu có ai thực sự hiểu được những gì đang xảy ra với mình không?” và tự đưa ra một kết luận dựa trên những lần bị gạt bỏ cảm xúc thời thơ ấu “Chắc là không đâu, làm sao họ hiểu được”
Nhưng có lẽ có một khả năng khác: liệu chúng ta đã từng dũng cảm cho chính mình và người thân một cơ hội thứ hai để chia sẻ cảm xúc của bản thân? Thử tưởng tượng, trong khoảnh khắc yên bình, chúng ta nói với họ:
– Lúc con gặp khó khăn, con mệt mỏi lắm. Khi kể mẹ nghe, con thật sự muốn được mẹ giúp đỡ.
2/ Học cách thể hiện cảm xúc nhiều hơn
Trong thế giới này, chúng ta thường tin rằng việc bộc lộ tâm hồn là một dấu hiệu của sự yếu đuối. Do đó, chúng ta thường quyết định che giấu những cảm xúc từ sâu bên trong như cách ta treo lên một tấm màn che, che đi những nhịp đập của trái tim đang bị tổn thương.
Dường như ta luôn cảm thấy xấu hổ khi ai đó phát hiện ra ta đang gặp khó khăn, đang trải qua một vài thất vọng. Chúng ta luôn tìm cách phủ nhận đứa trẻ bên trong đang bị tổn thương, một đứa trẻ đang lạc lối nơi bóng tối.
Thay vì cố gắng che đi, hãy để cảm xúc được chảy trong cơ thể mình như cách nó muốn, để những tâm tư sâu thẳm có cơ hội thể hiện dưới ánh mặt trời. Có lẽ trong sự mở lòng ấy, ta mới tìm thấy được sự thấu hiểu sâu sắc hơn về chính mình, biết cách yêu thương và chấp nhận mình.
Sống thật với cảm xúc
Cho phép người khác chạm vào điểm yếu đuối của mình.
Chỉ có như vậy, họ mới có cơ hội chữa lành cho mình.
3/ Hãy thông cảm nhiều hơn cho người thân của mình
Mỗi người đều mang lên mình những gánh nặng của tâm tư, và đôi khi, họ không còn thời gian để dành tặng cho chính mình những một niềm yêu thương đúng cách. Dưới những áp lực cuộc sống, họ cũng phải vùng vẫy đến kiệt sức, sợi dây cảm xúc có thể vô tình bị kéo đi bởi những gánh nặng và vất vả sớm chiều.
Và rồi, họ không nhận thấy rằng bên cạnh họ đang có một tâm hồn cần đến sự dịu dàng và chăm sóc.
Nhưng chính họ cũng cần được lắng nghe, được thấu hiểu sâu sắc hơn. Đáng tiếc, họ cũng không biết mở cửa trái tim này cho ai nữa.
Và cuối cùng, lặp lại 3 bước trên đến khi bức tường vô hình ngày càng mờ nhạt đi nhé.
"Khả năng thấu hiểu và kết nối với gia đình của chúng ta có thể là nguồn gốc của sự hạnh phúc và sự thịnh vượng trong cuộc sống." - Stephen Covey
Hãy tưởng tượng rằng, bạn không còn cảm giác cô đơn trong bóng tối, mà thay vào đó là sự ấm áp từ những tình cảm thân thương. Hãy để tâm hồn bạn và của họ tìm thấy nhau, để mỗi sợi dây kết nối cảm xúc trở thành một liên kết vững chắc, đưa ta đến gần nhau hơn.
Và cuối cùng, đừng ngần ngại bước đi trên hành trình này. Hãy dũng cảm thể hiện chính mình, để tình thân và tình yêu luôn ấm áp trong tâm hồn bạn và người thân của bạn.
Yêu bạn,
Góc của Min
Bản quyền © bởi GoccuaMin.com. Bạn đừng sao chép hoặc sử dụng bất kỳ nội dung nào trong bài viết này mà không có sự đồng ý từ Min nha